Giờ làm việc
Giờ làm việc

T2 - CN 24/7

Hài hước: Ngươi là Thần hay Dâm tặc? (Chương 3)

19/03/2022
Hài hước: Ngươi là Thần hay Dâm tặc? (Chương 3)

Chương 3

Tác giả: Nguyễn Tiến Vinh

Duy lộ lên giọng nói ngạc nhiên:

- Lạ nhỉ, một tảng đá nhỏ dù nặng đến đâu cũng chừng một hai tấn. Người đông như thế kia sao lại không nhấc lên nổi? Hay chẳng lẽ “Thần… tặc” không cho dân làng bê đi chỗ khác? Ngài thích chứng kiến cái cảnh nóng nóng mắt, nóng tai ấy của bọn trẻ? Nếu vậy thì chú cứ giữ nguyên một chỗ như ý của ngài đi.

Nghe Duy nói vậy, đầu dây bên này ông Chiến tái xanh mặt, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Duy:

- Bậy, bậy, thần linh nào lại đi thích giữ lại ba cái thứ uế tạp, dơ bẩn ấy để cho bọn nhóc suốt ngày lượn lờ, uốn éo trước mặt.

Duy nghe ông Chiến nói cũng có lý, anh lập tức chuyển giọng:

- Dạ! Thì con cũng chỉ đặt giả thiết vậy thôi, nếu “Thần… tặc” mà hiển linh thật, lại ghét cái chuyện đó, thì thế nào cũng sẽ có vài ba đứa xảy ra chuyện như vẹo chân, vẹo cổ. Nên chú để ý thử xem thế nào?

- Ừ, để chú xem sao?

Rồi từ ngày hôm đó, ông thu thập danh sách những thanh niên nam nữ chưa vợ chưa chồng, những đứa tóc xanh, tóc đỏ nằm trong đối tượng khả nghi để đưa vào diện theo dõi. Cái thứ uế tạp ba con sâu vẫn được bọn chúng sử dụng và vứt bỏ ra miếu ngài “Thần… tặc” hằng đêm. Nhưng mặc nhiên chẳng đứa nào bị thần bẻ cho gãy chân, vẹo cổ… hay đứt một cọng lông tay, lông chân nào?

Ông ngẫm nghĩ nhiều đêm mà thật không hiểu, “Thần… tặc” vốn linh nghiệm như vậy mà lại không xử lý được cái bọn thanh niên vô phép vô thiêng này? Hay ngài thật sự không còn linh nghiệm như lời bà Lý béo kia nói?

Không chờ “Thần… tặc” ra tay nữa, để giải đáp mọi thắc mắc trong lòng, cũng để kìm hãm sự tức tối, ông quyết định tối nay sẽ đích thân đến đó rình xem thế nào, tiện tay đánh cho chúng một trận cho chừa cái thói mất nết.

Tối đến, cơm nước xong xuôi, ông cầm theo khúc gỗ, âm thầm đến núp phía sau miếu quan sát. Không phải chờ lâu, chừng mười lăm phút ông thấy hai cái bóng nắm tay nhau, từ từ đi tới. Chúng dừng lại đúng chỗ cái ghế đá, rồi bế nhau nằm dài ra đó, hai đứa lúc nhẹ nhàng, lúc vồ vập, lúc lại múa may quay cuồng như bỏ mặc hết thế giới xung quanh. Ông núp gần đó, nghe rõ tiếng rên ư hử, rồi tiếng thở hổn hển, nghe khiếp đảm như ai đó đang… chọc tiết lợn.

Vì là đêm tối nên ông không thấy rõ mặt của hai đứa là con cái nhà ai, nhưng máu nóng trong cơ thể ông đã sôi lên tới não. Ông đứng dậy, chạy đến bên cái công tắc, đưa tay mở điện, miệng ông la lớn:

- Cái quân mất dạy nhà bay, cái lũ vô phép vô thiên, chốn linh thiêng thế này mà cũng đến thở hỗn với hển, khóc với lóc. Chúng bay không sợ thần bắt cho sưng mỏ, vẹo chân à?

Vừa thấy ánh đèn điện bật sáng, lại thêm có người cầm khúc gỗ chạy ra, miệng la lớn, hai cái bóng ấy hiện rõ là một nam, một nữ không kịp hoàn hồn, vứt cả quần áo, tầng truồng mà chạy, vì quýnh quáng chúng va vào cả cái gốc cây gần đó nghe “rầm”. Rất đau, nhưng chúng vẫn lồm cồm bò dậy mà chạy tiếp.

Ông biết có tiếp tục đuổi theo, cũng không thể nào đuổi kịp bọn thanh niên, nên ông nhặt những thứ chúng còn bỏ sót lại vào một chỗ, rồi quét dọn lại miếu “Thần… tặc”. Xong ông mới trở về.

Sáng hôm sau ông gom tất cả áo quần ấy, treo vào cây đa đầu làng, thông báo là của ai thì đến nhận lấy. Ông bao dung, vị tha như thế mà suốt cả ngày hôm đó chẳng ai dám đến nhận là áo quần của mình. Mọi người đi ngang hỏi, người này nói người kia, ai nghe xong câu chuyện cũng ôm bụng mà cười ngặt nghẽo.

Tối hôm nay ông lại đến, núp vào chỗ cũ để dằn mặt thêm một lần nữa, quyết đánh cho bọn nhóc thanh niên ba lơn ba trợn này một trận, để chúng thất kinh hồn vía, lần sau mới không còn dám bén mảng đến những nơi linh thiên như thế này mà làm điều xằng bậy.

Mà dường như cái vụ tối qua có cặp bị đuổi đánh. Rồi việc ông công khai áo quần ra cây đa giữa làng, người lớn lại rỉ rả truyền tai nhau, đánh động đến đám thanh niên, nên tối nay không còn đứa nào dám đến ngôi miếu này nữa. Ông ngồi cả đêm chực chờ, lũ muỗi đói cứ đua nhau bu bám vào cái cơ thể già của ông mà cấu xé, đến nguyên cả cái cơ thể chằng chịt vết đỏ.

Nhìn vào đồng hồ, ông thấy thời gian đã về khuya. Ông ra khỏi nơi ẩn núp, thắp mấy nén nhang, rồi lẩm bẩm khấn vái:

- Lũ nhỏ vì không biết phép tắc, đến nơi linh thiêng mà đè nhau ra sàm sỡ kêu la, con người trần mắt thịt mà thấy còn chướng tai gai mắt, huống chi ngài là thần linh làm sao chịu nổi cảnh ấy? Con đã đuổi chúng đi rồi, từ nay sẽ không còn ai dám đến đây quậy phá, làm điều xằng bậy ô uế trước con mắt ngài. Nếu có ai còn dám nghênh ngang, bỏ qua lời răn dạy, xúc phạm đến ngài thì ngài cứ mạnh tay mà tát sưng má, để lần sau chúng nó chừa cái thói ấy.

Khấn xong thì ông ra về, rồi yên tâm mà nằm ngủ cho tới sáng.

Sáng hôm sau vừa thức dậy, Lan con gái ông Chiến vừa nhìn thấy mặt ông đã la lớn:

- Ối, mặt của ba làm sao vậy? Sao lại sưng tấy lên thế này?

Ông ngơ ngác nhìn con gái mà chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Lan đã vào phòng, lấy gương chạy đến đưa tới trước mặt ông. Ông nhìn vào gương quả thật khuôn mặt ông đang sưng lên một cách bất thường, ông dùng tay xoa vào chỗ sưng đó, nhưng mặc nhiên không thấy cảm giác đau, rát hay khó chịu.

Bản thân ông thật sự không hiểu vì lý do gì nó lại sưng lên nhanh chóng như thế? Mới tối qua đây thôi, lúc ông tắm đã nhìn vào gương cũng không thấy điều gì khác lạ, vậy mà sau một giấc ngủ, lại thành ra cơ sự này?

Lan lo lắng, điện thoại ngay cho Huân, là chồng sắp cưới của Lan chạy sang xem thử thế nào. Huân ở cách đó chừng ba kilomet, phía bên kia con sông thuộc làng bên cạnh, cũng là Bác sĩ Đông Y đang công tác ở bệnh viện tuyến huyện.

Nhận được điện thoại, chừng ba mươi phút Huân đã có mặt. Anh nhìn xung quanh khuôn mặt, rồi dùng đèn pin rọi vào bên trong miệng ông Chiến một lúc mới hỏi:

- Bác khi đêm có bị côn trùng hay con gì đốt không?

Ông Chiến suy nghĩ một lúc, như nhớ ra sự việc khi đêm tại miếu “Thần… tặc” nên ông đáp:

- Đúng rồi, có.

- Vậy bác có nhớ là con gì đốt không?

- Là lũ muỗi đó con, nó không chỉ đốt ở mặt, mà cả cơ thể của bác cũng có.

Huân mỉm cười nhìn ông Chiến rồi lắc đầu phủ nhận mà hỏi tiếp:

- Dạ, nếu là vết muỗi thì chỉ bị nốt đỏ, không thể sưng to, chiếm cả một bên má trái như thế này được? Bác nhớ xem còn con gì đốt nữa không?

Ông Chiến cố nặng đầu suy nghĩ thêm, nhưng rồi ông lại lắc đầu ra dấu không thể nhớ. Với lại ông cũng chắc chắn là không có con gì đốt cả. Huân suy nghĩ rồi hỏi:

- Thế bác có thấy đau đầu, chóng mặt, buồn nôn hay triệu chứng gì khác không?

Ông Chiến nghe xong lại lắc đầu, bởi trong cơ thể ông hoàn toàn bình thường, đến vết sưng cũng không thấy đau đớn gì. Huấn nghe vậy nhìn Lan rồi nói:

- Hiện tại anh không thấy bác có biểu hiện gì khác thường, để anh chở bác lên viện, trên ấy bác sĩ có chuyên môn với máy móc đầy đủ, kiểm tra xem thử thế nào?

Lan nghe thấy thế thì đâm ra lo lắng:

- Vậy thì ba em có làm sao, có bị gì nặng lắm không anh?

- Trước mắt, anh chỉ đánh giá bên ngoài thì bác không sao, vì vết thương không đau, lại chỉ ngoài da nên không nguy hiểm gì? Nhưng để kết luận chính xác thì phải lên huyện chụp fim, thử máu mới biết được.

Nói rồi Huân lập tức chở ông Chiến đi ngay trong sáng hôm đó. Lan lo lắng cũng đi theo sau. Hai người đến bệnh viện. Sau khi khám và kiểm tra qua các bước theo quy trình, rồi các bác sĩ đưa kết quả ra bên ngoài. Lan vội vàng chạy đến cầm lấy, cô nhìn vào khuôn mặt bổng lộ lên một ánh mắt hốt hoảng. Ông Chiến nhìn thấy thế thì hỏi lớn:

- Sao mà mặt con tái xanh vậy, có việc chuyện gì bất thường à?

Huân nhìn sang, thấy Lan có biểu hiện lạ, sợ cô xúc động quá mức, anh nhanh chân chạy đến bên Lan, một tay ôm cô vào vai, rồi ghé tai hỏi nhỏ:

- Có việc gì mà anh thấy em hốt hoảng dữ vậy?

- Em… em thấy. - Cô trả lời trong xúc động.

Huân giật lấy tờ giấy trong tay Lan, Huân nhìn qua một lượt thấy không có gì bất thường rồi nói:

- Anh thấy bình thường mà, đâu có gì đâu mà em lo lắng?

Ông Chiến nghe thấy Huân nói cũng an tâm mà không nói gì. Lan lúc này mới chỉ vào hai chữ “bt” được viết tắt trên tờ giấy mà hỏi nhỏ Huân:

- Hai chữ này là gì vậy anh?

- Người ta phê bình thường, nghĩa là ba em không sao cả.

Nghe Huân nói xong, tự nhiên hai má của Lan đỏ ửng, cô đỏ mặt. Thì ra bác sĩ phê là bình thường, vậy mà cô cứ ngỡ là bác sĩ phê “bó tay”, làm cô phát hoảng. Biết mình đã vội vàng, dẫn đến suy nghĩ sai lệch ý bác sĩ, cô im lặng lấp liếm cho xong chuyện.

Huân sau khi lật tới lật lui tờ giấy mà bác sĩ kết luận rồi anh nói:

- Theo kết quả chụp fim và thử máu ở đây thì con thấy bác không sao cả. Mà con cũng không rõ vết sưng này là do đâu? Nhưng chắc chắn không phải là do côn trùng hay vật gì đó bên ngoài tác động dẫn đến sưng.

Đến lúc này thì ông Chiến nghe mà đầu óc ông cứ mơ hồ, hết nhìn Huân rồi lại nhìn sang Lan như muốn hỏi gì đó, mà bản thân ông cũng không biết là nên hỏi gì? Bởi má ông sưng to, khi đến bác sĩ lại bảo không sao, lại còn khẳng định: “chắc chắn không phải là do côn trùng hay vật bên ngoài tác động?”. Làm cho đầu óc ông cũng quay cuồng, bối rối theo.

Mà thôi thì ông cứ thế kệ mặc, bởi dù sao nó cũng không đau đớn gì, miễn là không ảnh hưởng đến sức khỏe của ông là được. Nghĩ thế nên ông nói Lan chở ông về nhà nghỉ ngơi, một vài hôm xem thế nào rồi tính tiếp.

* * * * *

Trở lại cái chuyện lũ thanh niên nam nữ trong xóm. Kể từ ngày một cặp nam nữ bị ông Chiến đuổi đánh, hồn siêu phách lạc đến vứt áo quần mà chạy ở cái miếu “Thần… tặc”. Từ đó không còn ai dám bén mảng đến. Chúng sợ biết đâu xui xẻo bị ông Chiến phát hiện, hay phục kích sẵn, rồi nhận ra con cái nhà ai thì thật là xúi quẩy cho chúng.

Nhà nghỉ, khách sạn, quán karaoke… những nơi chúng thường kéo nhau đến tâm sự giờ cũng đã bị đóng cửa do dịch. Miếu “Thần… tặc”, nơi có cái ghế đá tình yêu vô cùng lý tưởng cũng bị lộ, không thể đến nữa. Vậy là chúng tản mác ra, tìm đến những cái còi giữ dưa, giữ vịt của bà con nông dân dựng tạm để tâm sự.

Hôm nay, đang lúc chúng cao trào, hơi thở hổn hển gấp gáp thì chúng nghe những tiếng cười the thé vang lên một cách sảng khoái. Chúng giật mình nhìn lên theo hướng có tiếng cười đó, thì thấy lồ lộ ra cái bóng đen, đang lù lù nhìn vào bọn chúng, trên môi vẫn giữ cái nụ cười nắc nẻ ban đầu. Chúng sợ hãi kéo nhau bỏ chạy.

Cứ ngỡ là đã bị chủ chòi phát hiện. Chúng lại kéo nhau ra bến thuyền, bến sông. Nơi này có rất nhiều con thuyền neo đậu vào buổi tối. Tuy mát mẻ, nhưng vốn không phải là nơi an toàn cho các cặp đôi tâm sự, vì những ngư dân thường hay đi làm đêm, có thể xuất hiện thình lình bất cứ lúc nào, với lại người dân hay ngủ lại trên thuyền để giữ tài sản. Nhưng vì không biết đưa nhau đi đâu lúc này, chúng đành cắn răng, cắn lợi mà nhắm mắt làm liều cho qua cái cơn khốn cùng, đang dâng trào mãnh liệt trong cơ thể.

Cũng như tối hôm qua, cặp đôi đang lúc vồ vập, hơi thở gấp gáp, thì lại nghe một thanh âm cười the thé, be be cảm giác sung sướng vang lên ngay phía bên cạnh chúng. Cả hai hốt hoảng dừng cảm xúc đột ngột, nhìn theo hướng ấy thì hoảng hồn vứt bỏ cả áo, cả quần mà mạnh ai nấy chạy. Bởi lần này chúng xác định chính xác là ma chứ không phải người. Phía mà giọng cười sảng khoái đó phát ra là mặt nước mênh mông, một bóng đen lù lù đứng trên ngọn sóng đang trôi lăn tăn vào bờ. Cái kiểu đứng trên mặt nước như thế thì chắc chắn không thể là người?

Chuyện nhìn thấy ma được đứa này kháo đến tai đứa kia, đứa kia mách đứa nọ. Lúc này mới lộ ra là không phải chỉ một hai đứa nhìn thấy, mà rất nhiều đứa cũng thấy cái bóng đen đó và cả cái giọng cười nghe có chút dê dê kia. Dĩ nhiên khi chúng truyền tai nhau, cũng chỉ kể lấp lửng. Đứa thì bảo đi chơi gặp ma, đứa lại nói đang ngồi hóng mát mà nhìn thấy ma, đứa kể đi đánh cá thì vô tình nghe thấy tiếng cười the thé với cái bóng đen đen lững lờ trên mặt nước. Mặc nhiên, chẳng đứa nào bảo là mình đang hành sự, hay mây mưa mà gặp ma.

Kể từ đêm hôm đó, tình yêu cháy bỏng trong tim của cái tuổi thanh thiếu niên cũng dừng hẳn, con tim thổn thức bấy lâu nhung nhớ hằng đêm cũng bắt đầu “ngừng đập” vì sợ ma. Những ngày trước chúng hấp tấp, vồ vập bao nhiêu thì bây giờ tình yêu thanh thiếu niên trong làng Long Tong quay trở về cái thời…của các ông bà xưa ở thế kỷ mười chín. Đến cả việc gặp nhau, đưa nhau ra bờ đê mà nắm lấy cái cổ tay cũng trở nên sợ hãi, e dè, hóa thành điều xa xỉ.

Sợ đến như thế thì chúng đành nín nhịn ở nhà đắp chăn ngủ cho xong. Tình yêu như lúc này dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không đủ để đè bẹp, vượt qua được cái giọng cười the thé và cái bóng đen ma quỷ kia. Lũ thanh niên nghỉ yêu vài tuần, hay thậm chí vài tháng cũng chẳng sao, chỉ tội cho cái quầy hàng thuốc Tây trong làng cũng bị vạ lây, cùng ế chỏng ế chơ, mất đi một đối tượng khách hàng tiềm năng thường xuyên lui tới.

 

 

Không có bình luận nào cho bài viết.

Viết bình luận: