Giờ làm việc
Giờ làm việc

T2 - CN 24/7

Con rối Showbiz

04/12/2021
Con rối Showbiz

CHƯƠNG III: TỦI NHỤC

Xem chương 1: Tại Đây

Xem chương 2: Tại Đây

Xem chương 4: Tại Đây

Cuộc điện thoại vừa gọi xong, hắn có một cảm giác vui sướng vì còn có người quan tâm đến hắn, nhưng cảm giác bần thần, lo lắng cũng trỗi dậy chiếm lĩnh trong tâm hồn hắn, một cảm giác bất an khó tả. Bởi đầu dây bên kia là một giọng nói ngọt ngào, có phần lả lướt đến mức làm hắn sởn hết cả gai óc. Hắn còn đang trầm ngâm miên man suy nghĩ, chưa đầy mười phút kể từ lúc gọi điện, thì một chiếc Toyota Corolla Cross màu đỏ xuất hiện đổ ngay trước mắt hắn, người bước xuống xe không ai khác chính là đạo diễn Hoang Lề, với cái giọng ẻo lả không lẫn vào đâu được, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cưng đứng ở đây lâu chưa, sao không điện cho anh sớm?

- Dạ anh! Em cũng muốn gọi cho anh lắm, nhưng em ngại sợ làm phiền anh!

- Ui trời, phiền cái gì chứ, chỗ anh em thân thiết cả mà? Anh xem chú như người nhà anh, có gì đâu mà ngại. - Miệng vừa nói, cánh tay Hoang Lề đặt vào ngực hắn xoa xoa. Một làn gió lạnh như tạt ngang qua cơ thể hắn, bất giác hắn rùng mình, miệng lí nhí “dạ…! dạ…!”.

Hắn ngập ngừng chưa biết nói gì thêm thì Hoang Lề đã hối thúc:

- Mau mau lên xe anh chở về nhà anh, em đứng đây người dân mà chụp ảnh, đăng lên mạng là mất hình tượng hết. - Vừa nói Hoang Lề vừa đẩy hắn lên xe, nhưng cũng không quên để bàn tay lướt vào mông hắn, trước khi đóng cửa và đi lên trước ghế lái.

- Cưng cứ về nhà anh ở, muốn ở bao lâu cũng được.

- Dạ thôi anh ạ! Chắc em ở nhờ nhà anh vài hôm, có việc làm rồi em sẽ ra thuê nhà bên ngoài.

- Cưng không phải ngại, cũng không cần phải đi làm cho vất vả, thiếu tiền cứ bảo anh… anh cho... - Hai tiếng “anh cho” Hoang Lề tự dưng nói nhỏ lại và kéo dài như không có điểm dừng.

Hắn lại một lần nữa cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy khắp cơ thể, hắn lo lắng thật sự bởi Hoang Lề đã nhiều lần có những cử chỉ thân mật, lả lướt quá mức với hắn. Suy nghĩ của hắn là hoàn toàn có cơ sở, nhưng vào lúc này hắn biết làm sao được, người thân, bạn bè đã quay mặt với hắn, chỉ còn con người ái nam, ái nữ này là cứu cánh của hắn vào lúc này.

- Cưng đang suy nghĩ gì vậy? - Hoang Lề đột nhiên hỏi hắn.

- Dạ…! dạ…! không có chi anh nợ! Hắn giật mình trả lời vội.

- Sống chung cùng với anh cưng cứ yên tâm, anh sẽ lo cho cưng cuộc sống no đủ, không thiếu thốn gì cả?

“Sống chung với anh?” lại thêm bốn chữ vừa thốt ra từ miệng Hoang Lề làm hắn bất chợt giật mình, hắn nói nhỏ giọng:

- Dạ không được mô anh nợ, em xin ở nhờ nhà anh vài bữa thôi. Chớ ở chung với gia đình, vợ con anh, em thấy không tiện lắm mô.

- Cưng yên tâm, nhà của anh chỉ dành cho cưng ở thôi! 

Nghe xong câu nói của Hoang Lề, hắn cũng không biết nên nói gì hơn lúc này, hắn chỉ biết im lặng. Đúng lúc này, chiếc xe dừng lại và đỗ xuống trước một căn nhà ba tầng, nhìn khá đơn giản nhưng cũng không kém phần hiện đại, lấy tông màu hồng làm chủ đạo nên nhìn căn nhà khá là nữ tính.

- Nhà này anh mua để sẵn, dành cho những người như cưng ở đấy? Hoang Lề nói càng lúc càng rõ ràng, không còn úp mở.

- Dạ…! Ý anh là răng, em không hiểu lắm? - Hắn hỏi với ý ngờ vực và cảnh giác.

- Thì anh mua để cho cưng ở chứ sao? - Hoang Lề cười nhếch môi, đẩy hắn vào bên trong, rồi mở cửa một căn phòng nói:

- Cưng ở trong căn phòng này nhé! Cưng vào tắm đi để anh đi lấy áo quần cho cưng, khăn, xà phòng tắm anh đã để sẵn bên trong rồi đó.

- Dạ, em cám ơn anh!

Nói rồi hắn mở cửa vào bên trong phòng, bật cầu dao điện, thoáng nhìn căn phòng rộng chừng hai chục mét vuông, tiện nghi đầy đủ, nhưng cũng vẫn cái tông màu hồng chủ đạo. Đến giờ này toàn thân hắn cũng đã mệt mỏi, vì cả ngày chưa được nghỉ ngơi, ăn uống gì. Hắn bước vội vào phòng tắm, xả nước ấm vào người thật mạnh để cuốn trôi đi những bực dọc, xui xẻo theo đuổi hắn suốt cả ngày qua. Bên ngoài có tiếng nói của Hoang Lề vọng vào “Anh để áo quần cưng ở đây nghe”. Hắn nghe không rõ lắm, vì tiếng rào rào của nước, nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm lắm.

Tắm xong, hắn quấn cái khăn tắm từ eo trở xuống, bước ra bên ngoài, hắn thấy áo quần Hoang Lề để sẵn trên giường trải ga hồng, gần đó là cặp gối hồng thêu hình đôi Thiên Nga tình tứ, giữa hai chiếc gối là hình trái tim cách điệu khá nghệ thuật.

Lúc này hắn mới tỉnh táo nhìn khắp một lượt, hắn thoáng giật mình bởi căn phòng dán đầy những hình ảnh bán thân, hiện rõ thân hình rắn chắc của hàng chục hotboy nổi tiếng hiện nay như Hoàng Yên, Vĩnh Hưng, Hoài Linh… tất cả đều có một đặc điểm chung là ngực trần, khoe trọn body vạm vỡ rắn chắc. Phía trên là ánh đèn nhấp nháy mờ ảo, xoay tròn là những hình ảnh như: trái tim, hai người hôn nhau, ngôi sao lấp lánh... lúc ẩn, lúc hiện hết sức lãng mạn, mê hoặc lòng người, còn hơn cả cảnh được thiết kế bằng kỹ xảo trên phim Hàn Quốc.

Hắn lấy bộ áo quần mà Hoang Lề đã chuẩn bị cho hắn ra mặc, rất dễ chịu, có vẻ là hàng xịn và khá đắt tiền như được chuẩn bị sẵn dành cho hắn. Hắn nhìn vào gương rồi bất giác thốt lên:

- Ui trời...! - Hiển hiện ra trước mắt hắn là chiếc áo T - Shirt mỏng dính ôm sát rạt body của hắn, cái quần thun ngắn cũn cỡn còn mỏng hơn cái áo. Tất cả những bộ phận trên cơ thể hắn từ cái nhỏ đến lớn đều cồm cộm, lồ lộ ra trước mắt. Bất giác hắn có một cảm giác sợ sệt, thiếu an toàn. Ngẫm nghĩ, lo lắng hồi lâu, rồi hắn tặc lưỡi, tự trấn an:

- “Sợ chi hè, mình là trai tráng, sức khỏe như tru, ai làm chi được?”. Nghĩ vậy nên hắn nằm xuống giường, cơ thể sẵn mệt mỏi cả ngày, không đầy năm phút hắn đã nhắm mắt, ngủ sâu với một cảm giác bình yên đến lạ kỳ, nhìn khuôn mặt hắn lúc này thơ dại, không khác gì một đứa trẻ mới lần đầu tiên bước chân vào đời.

Hắn đang say giấc, bất chợt mơ màng, cảm giác như có bàn tay ai đó đang lướt nhẹ qua cơ thể hắn, nhột nhột, khó chịu. Hắn giật mình tỉnh giấc, hiển hiện mờ ảo trước mắt hắn là người đàn ông với thân thể lõa lồ, nhìn không rõ mặt giữa căn phòng nhấp nháy ánh đèn mờ ảo, hòa trong điệu nhạc du dương của bài hát Without You..."And if they laugh, then fuck 'em all...".

Hắn vùng lên, để thoát ra khỏi bàn tay quái gở đó, nhưng hắn la lên trong tuyệt vọng:

- Anh…! anh…! là ai? Đang mần chi tui ri? Nhanh thả tui ra…! thả tui ra…! Tha cho tui đi mà...!

Hắn la hét, hắn gào lên thảm thiết nhưng không ai trả lời, cũng không ai nghe thấy, bởi tiếng la của hắn bị ngăn cách bởi căn phòng kín cách âm, cùng tiếng nhạc du dương của bài hát được mở có chủ đích. Hắn không thể bỏ chạy, cũng không thể chống đối, bởi hai tay hắn đã bị còng cứng lên phía đầu giường, hai chân hắn bị cột chặt. Càng vùng vẫy, hắn càng đau đớn vì bị siết chặt.

Một ngày vây quanh hắn với ba thứ tồi tệ: buồn… đói… bị trói... Hắn lấy đâu ra sức mạnh để kháng cự vào lúc này. Hắn bế tắc… im lặng nhắm hai mắt, phó mặc cơ thể cho người đàn ông kia nghiêng ngả, giày vò, hắn rơi vào trạng thái mơ màng, rồi thiếp đi trong cái lạnh thê lương, tận sâu trong tâm hồn, giờ đã thấm sâu vào xương cốt hắn.

Sáng hôm sau, hắn tỉnh giấc khi tia sáng phía ngoài hành lang đã le lói qua khe cửa. Hắn không còn bị còng, bị trói, nhưng toàn thân ê ẩm, mông hắn đau khủng khiếp, hắn không thể nằm, càng không thể ngồi, chỉ có thể nghiêng người hoặc nằm sấp. Hắn ngước lên, nhìn vào hàng chục bức chân dung hotboy đang dán trên tường kia, hắn chợt nghĩ “chẳng lẽ ngày mai, chân dung của mình sẽ bổ sung vào bộ sưu tập kia?”. Rồi hắn bất giác rùng mình, cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Nhìn xuống chiếc bàn nhỏ, đã để sẵn tô bún bò Huế còn đang bốc khói, nhưng hắn chẳng buồn ăn, bởi mọi giác quan trong cơ thể hắn gần như bị tê liệt cục bộ, ngoại trừ sự ê ẩm cơ thể do bị giày vò đêm qua.

Hắn nằm nghiêng, mắt nhìn vào bức tường trước mặt, không chớp mắt, không động đậy, mọi thứ rơi vào yên tĩnh đến lạ thường.

Bổng hắn giật mình vì chuông điện thoại reo, đầu dây bên kia một giọng nói sang sảng vang lên “Tao đây, anh của cha mi đây, ai cho mi bôi tro trát trấu lên dòng họ, ông bà tổ tiên…”, hắn không dám nghe, cũng không dám phân minh, chỉ mở điện thoại, lắng nghe tất cả sự chửi bới. Cuộc gọi này chưa hết, cuộc gọi kia đã tới, cứ thế dồn dập là những lời nói đầy sự căm hờn, tức giận. Rồi các tin nhắn mạng xã hội liên tục đến, đầy cả hộp thư… Hắn mở máy, lắng nghe, đọc tất cả, nhưng hắn không trả lời, cũng không dám hồi đáp...

Thì ra sáng nay, game show "Hành lý trời ơi" đã chính thức phát sóng lên ti vi, mọi người xem, tức giận nên gọi điện chửi hắn.

Một ngày ê chề, nhục nhã, tối tăm nhất trong cuộc đời hắn. Người ta gài bẫy hắn vào trong một chương trình game show, để gia đình, dòng họ, xã hội kéo hắn xuống vực. Lúc hắn khó khăn, cùng cực nhất họ lại giang tay ra chào đón hắn một cách niềm nở. Nhưng tất cả đều có chủ đích, với mục đích kiếm tiền đầy túi và phục vụ thú vui thể xác của chính họ. Vì tiền, vì thú vui xác thịt người ta không từ một thủ đoạn. Tất cả đều có một sự tính toán kỹ càng, một kịch bản chi tiết đến mức hoàn hảo và được những đạo diễn tài ba đứng sau dàn dựng.

Ánh hào quang giả tạo của showbiz đã vô tình tạo ra biết bao nhiêu là diễn viên quần chúng như hắn, nói chính xác hơn là tạo ra biết bao con rối như hắn, sẵn sàng lao đầu vào như con thêu thân, để rồi phải tức tưởi tàn lụi trong ánh hào quang giả tạo đó, mà không thể ngóc đầu dậy.

Phải! Để đem ánh hào quang đến cho một số người, thì một số người khác phải làm tấm thảm lót đường, cho những người kia bước lên. Hắn chỉ là một tấm thảm nhỏ, trong số nhiều tấm thảm đang chực chờ ngoài kia.

Bây giờ hắn chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là đứng lên để đối mặt với tất cả, xin lỗi và làm lại từ đầu, hai là chọn con đường tiêu cực nhất.

...Và... hắn, đã lựa chọn sự mạnh mẽ, đối mặt, xin lỗi để làm lại cuộc đời. Đó cũng là lựa chọn đúng đắn nhất đến thời điểm này của hắn, hắn tự nhủ.

Rồi hắn mở cửa đi ra ngoài, lấy giấy bút liệt kê ra tất cả những bí mật của chương trình "Hành lý trời ơi" và những game show khác mà hắn từng tham gia. Hắn quyết định công khai tất cả, chỉ như vậy sau này những người như hắn mới không bị biến thành con rối, những văn hóa vùng miền mới không còn bị đem ra bỡn cợt. Nghĩ là làm, hắn cắm cúi viết, bất chợt cánh cửa bị đẩy ra và một người phụ nữ bước vào, với ánh mắt sắc lạnh.

- Ô... la... la, cưng ngủ dậy rồi à? - Vừa thấy hắn, chị ta chuyển từ ánh mắt sắc lạnh sang ánh mắt trìu mến, ả lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng! Người ấy đích thị là ả Vả Dị, một người con xứ Huế mất gốc.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, chị ta đã có cái mồm lanh lợi, cái giỏi nhất của chị ta là "ăn cướp". Ả không cướp của, cướp tiền, mà là ả cướp lời nói trên miệng người lớn, ở Huế gọi là "hỗn". Mỗi lần ả "hỗn" đều bị bà nội ả nhẹ thì nhắc nhở, nặng thì tát miệng. Nhưng tính cách ả vẫn chứng nào tật nấy, nên gia đình đặt cho ả cái tên Vả Dị, nghĩa là bị vả (tát) bao nhiêu cũng không biết dị (xấu hổ).

- Cưng đã ăn sáng chưa? Răng thấy cưng bơ phờ ri hè? - Ả lả lướt, rồi vứt tờ giấy xuống trước mắt hắn. Ả phán quyết liệt, nhưng cũng rất nhẹ nhàng, với một chút ít sự quan tâm:

- Cưng ăn sáng xong, nghỉ ngơi tí, rồi đọc cái ni đi để chị quay video hí. - Thì ra chương trình cử ả đến để làm thuyết khách!

(Còn tiếp)

Liệu việc lựa chọn đối mặt và xin lỗi có dễ dàng đối với hắn, các ông đạo diễn kia có để yên cho hắn công khai tất cả các thông tin gây bất lợi cho game show "Hành lý trời ơi"? Sẽ tiếp tục gửi đến với quý vị trong Chương 4 bộ truyện Con rối Showbiz.

Không có bình luận nào cho bài viết.

Viết bình luận: